___NỤ HÔN CỦA GIÓ___
"Không biết bao nhiêu lần...
Tôi ngồi và nhớ lại... khoảng thời gian đã qua...
Và tự hỏi mình... đã tỉnh hay đã mơ...
Và anh...
Có thật sự TỒN TẠI...
Trong câu chuyện tình ấy?..."
o0o
Part 1 - NGÀY ANH ĐẾN...
Tôi là một cô gái rụt rè và nhút nhát. Tôi thích sống bình yên trong thế giới của mình...
Mỗi sáng...khi những tia nắng rọi qua khung cửa sổ rồi dần dần bước lên giường lúc nào không hay. Tôi vẫn cố nằm nướng thêm chút nữa. Tôi cứ nhắm mắt như thế, chờ đợi tiếng bước chân của chị Sam, đợi một nụ hôn vào trán như tín hiệu đánh thức một ngày mới. Đưa tôi ra khỏi cơn uể oải và biếng lười...
Chị Sam dịu dàng và nhẫn nhịn. Từ ngày bố mẹ mất, chị luôn ở bên tôi. Chị bao bọc tôi trong thế giới của chị, như sợ rằng có ai đó sẽ đến và làm tổn thương tôi... Đôi khi, tôi sợ mình đã phụ thuộc vào chị quá nhiều, nhưng lại không muốn làm gì để thoát khỏi sự phụ thuộc ấy...
Phải chăng, con người ta vốn không thể và không muốn thoát ra ngoài sự dịu dàng bao bọc mình quá lâu?...
Rồi anh đến.
ĐỘT NGỘT.
Không báo trước.
Tựa như ĐỊNH MỆNH.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp những lá chắn bủa vây quanh tôi bấy lâu...
Xuyên qua cả sự rụt rè, nhút nhát mà tôi nghĩ một cô gái cần phải có khi đối diện với mối tình đầu...
Xuyên qua tất thảy.
Đâm thẳng vào trái tim tôi...
Và làm nó nổi gió!
o0o
Part 2 - EM NHÌN THẤY ANH Ư ???!!!
Tôi không muốn tin vào những câu chuyện hoang đường. Nhưng chẳng thể chối bỏ khi chính mình trở thành nhân vật chính trong đó. Và càng không hiểu sẽ làm gì để thoát khỏi nó. Những ngày đầu tiên, tôi hoang mang và hoảng sợ. Tôi lạc lõng và thất thần.
Tôi đã từng sống một cuộc sống rất bình thường... Cho đến tai nạn khoảng một tháng trước. Rồi tôi không nhớ gì nữa. Khi tỉnh dậy. Tôi nhận ra mình đã ngược lại quá khứ 30 năm. Ở thế giới này tôi hoàn toàn cô đơn. Vì không có ai có thể...nhìn thấy tôi. Không ai có thể...nghe tôi nói...
"Một khi bạn không thể thay đổi được cuộc sống, hãy chấp nhận và tận hưởng nó". Tôi không hiểu bằng cách nào, cái y nghĩ mạnh mẽ (hay tuyệt vọng?!) ấy đã len lỏi vào trong tôi. Và trở thành phao cứu sinh cho tôi...
Thế nên, bây giờ tôi nằm đây, duỗi dài trên một thảm cỏ và ngắm đất trời, ung dung và tự do như mình là ông hoàng của cả thế giới. Tôi có thể làm bất cứ điều gì mà tôi thích, đến bất cứ đâu tôi muốn mà chẳng bị ai dò hỏi hay làm phiền.
Dù có những lúc vẫn rất cô đơn... Thật sự rất cô đơn.........
- Này anh, sao anh lại nằm trên cỏ?
- ...
- Anh nhìn quanh quất làm gì, em đang nói anh đấy.
Tôi tròn mắt nhìn cô gái. Đúng là ở đây có biển: "Cấm dẫm lên cỏ". Nhưng tôi không nghĩ là có ai nhìn thấy mình. Tôi ngồi phắt dậy:
- Em nhìn thấy anh ư...?
Tôi hỏi lại. Mà đầu thì đinh ninh rằng cô ấy đang nói một ai khác.
Cô gái mỉm cười, nụ cười mang đầy nỗi khó hiểu nhưng rất đỗi sáng trong và dịu dàng:
- Tất nhiên rồi. Và em còn nhận thấy là anh rất đẹp trai ^,<...
Cô gái ấy tên là Bun. Cái tên ngộ nghĩnh và đáng yêu như chính con người cô ấy vậy...